MỘT CON ĐƯỜNG - HAI CẢM XÚC

Tết – chỉ với một từ thôi cũng đủ để người ta cảm thấy trong lòng nôn nao xao xuyến đến khó tả. Tết, nghe đâu đó trên khắp con đường, từ thành thị đến làng quê đều ngân nga bản nhạc xuân vui tươi, rộn rã. Tết, ai cũng tất bật cất lại những bộn bề để về bên gia đình, vui vẻ bên mâm cơm đoàn viên. Để dù người có đi xa thật xa, bôn ba với bận rộn cuộc sống thì mỗi khi nhắc đến Tết, trái tim vẫn vang lên khúc nhạc ấm lòng, mong chờ khoảnh khắc được thả mình vào không gian chứa chan sắc màu Tết ấy.

Tết đến thêm rộn ràng phố thị, làng quê. Những con đường từ quê đến phố, nơi đâu cũng nhộn nhịp, ồn ào và rực rỡ sắc màu.  Và ở bất cứ nơi đâu trên bước đường bươn chải mưu sinh, vào dịp này, mỗi người đều khao khát về lại chốn quê nhà để đoàn viên sum họp cùng người thân, bên ly trà, tấm bánh cùng trao đổi bao câu chuyện thân tình. Những chuyến xe dường như cũng vội, ngang qua những cánh đồng bát ngát, lướt qua những vườn cây xum xuê quả ngọt, xuyên qua những cây cầu vắt ngang những dòng sông rộng… trong tiết xuân đẹp tựa bức tranh.

Bước sang cái tuổi 20, đứng trước cột mốc chuyển giao giữa người lớn và trẻ con, bắt đầu đối mặt với những nỗi lo và thử thách, nhiều sự thay đổi trong suy nghĩ và cuộc sống, Tết trong tôi cũng đã khác đi đôi chút. Nhưng cái sự háo hức mong chờ mỗi dịp Tết đến lại thật giống đứa trẻ lên 5! 

Suốt những ngày tháng học tập tại thành phố, không giây phút nào tôi không nhớ về gia đình. Một nỗi nhớ rạo rực da diết, một nỗi nhớ cồn cào cháy bỏng, một nỗi nhớ như “than đỏ trong đám tro tàn”, âm ỉ nhưng không bao giờ tắt. Nhớ về ngôi nhà thân yêu, về ba mẹ đang vất vả từng ngày lo cho con cái có một cái Tết đủ đầy, về những kỉ niệm đẹp giờ chỉ còn trong ký ức….Và Tết đến, nỗi nhớ ấy bùng lên mạnh mẽ, thôi thức bước chân những đứa con xa nhà mau mau quay về.

Con đường về nhà bao giờ cũng là con đường đẹp nhất, gợi cho con người ta nhiều cảm xúc nhất. Có lẽ bởi cuối con đường đó có người đang trông ngóng ta về. Từ khắp các nẻo đường, dòng người hối hả đổ về quê sum vầy với gia đình. Trên xe chất đầy những hành lý nặng trĩu, nhưng lòng người lại chan chứa niềm vui và hạnh phúc. Và dù hành trình về nhà của mỗi người là khác nhau, nhưng đều có chung một cảm giác nôn nao, bồi hồi không thể nói thành lời.

Trên con đường ấy, tôi nghe thấp thoáng hơi thở của mùa xuân đang chạm khẽ vào cảnh vật những tia ấm đầu tiên trước thềm năm mới. Một niềm vui sướng, bồi hồi và xao xuyến tràn ngập trong tim đứa trẻ tuổi đôi mươi. Cái sự háo hức, mong chờ được cùng mẹ đi chợ Tết, sắm sửa từng nhành đào, chậu quất đến từng chiếc lá dong gói bánh thật khó diễn tả thành lời. Rồi 28, 29 Tết  ngồi lau lá, xem ba gói bánh chưng. Tối đến, mấy đứa trẻ ngồi trông nồi bánh, tiện thể lùi vài củ khoai ăn chống đói, kể cho nhau những gì đi qua, nghiệm lại những gì đã và chưa làm được trong một năm đầy biến động. Bất chợt tôi tự hỏi: Phải chăng mình đang lớn quá nhanh?

“Đợt này về nghỉ Tết được lâu không? Ngày mấy xuống lại Sài Gòn”

Đó có lẽ là câu được hỏi nhiều chỉ sau câu: “ Bao giờ lấy chồng?” Thoáng nhìn nhanh qua tờ lịch trên tường, ấy vậy mà đã “hết Tết” rồi sao? Còn nhớ hình như mới hôm qua, hôm kia đây thôi ai cũng hồi hộp đón giao thừa rồi xúng xính váy áo đi du xuân, chúc Tết. Vậy mà ngoảnh đi ngoảnh lại, gần chục ngày Tết đã trôi qua trong tích tắc. Dù muốn hay không thì ai cũng phải đối mặt với sự thật rằng: Tết đã hết thật rồi, phải đi học, đi làm thôi!

Trên các nẻo đường người xe nườm nượp nối tiếp nhau trở lại nơi phố thị đông đúc, mệt mỏi với đủ thứ bon chen. Con đường quen thuộc nhưng cảm xúc thật khác lạ. Không hẳn quá buồn, nhưng sao bản thân lại cảm thấy thật lạc lõng. Phải chăng thứ chào đón ta cuối con đường kia là những tòa nhà cao tầng nhưng chẳng có nổi một căn nhà thuộc về chính ta. Dòng xe vun vút, lao nhanh, chở theo những ước mơ hoài bão, những kế hoạch cho một năm mới đầy khởi sắc chạy vào guồng quay của cuộc sống. 

Vẫn biết rằng Tết đến rồi đi là chuyện đương nhiên nhưng sao vẫn hụt hẫng, tiếc nuối đến vậy? Tiếc cái cái tết đoàn viên sum họp gia đình, cái ôm của bà, nụ cười hiền của ông, mấy món ăn thân quen mẹ nấu và cả mấy lời cằn nhằn của ba, đủ thứ khiến khóe mắt có chút cay. Dường như những áp lực và lo lắng về cuộc sống học tập, mưu sinh lại đè nặng lên vai mỗi người làm cho đường về thành phố bỗng nhiên nặng trĩu. 

Ngoảnh đầu nhìn căn nhà xa dần theo từng dòng xe rồi khuất hẳn, tim tôi bỗng chợt hẫng lại một nhịp. Trong tôi trào dâng một cảm giác hỗn độn không thể diễn tả. Tôi đã từng háo hức về những chuyến đi xa, sự tò mò về thế giới bên ngoài thôi thúc tôi đi đến những chân trời mới. Đi để biết vấp ngã là gì, để sau những lần vấp ngã đó tôi trưởng thành hơn. Nhưng giờ đây, tôi sợ giây phút phải “xa nhà”. Dường như một sức mạnh vô hình nào đó đang níu kéo bước chân tôi. Tôi vương vấn vị Tết đang dần xa, phút giây sum vầy bên gia đình, cùng bữa cơm ngập tràn những yêu thương,..  Cảm thấy tất cả vẫn chưa đủ? Cảm giác muốn níu kéo hương Tết đừng đi, níu kéo cả giây phút bình yên bên gia đình. Nhưng rồi lại ngậm ngùi nhìn Tết đi xa.

Xen lẫn vào trong nỗi nhớ ấy có một chút háo hức, một chút mong chờ về một năm mới thuận buồm xuôi gió sau những ngày sạc đầy năng lượng tại Nhà. “Sạc” cảm xúc hay nói đúng hơn là nạp thêm sức mạnh để sẵn sàng cho chuyến hành trình mới – 2024, với nhiều công việc và dự định mới…

Guồng quay cuộc sống dẫu có vội vàng, dẫu có tấp nập đến đâu thì cũng chẳng nằm ngoài cái quy luật tự nhiên và bất biến xuân, hạ, thu, đông. Hít một hơi thật sâu, tôi tự nhủ với bản thân rằng, đây chỉ là một chuyến “ đi xa để trở về”. Quê hương và gia đình vẫn luôn ở đó, dang rộng vòng tay chào đón ta quay về sau mỗi chuyến đi. Và rồi, ta lại tiếp tục bước, mang theo những ký ức đẹp đẽ của Tết và niềm tin vào một tương lai đầy tươi sáng. Tự hứa với bản thân, hoàn thành tốt việc học ở thành phố, đi nhiều hơn, trải nghiệm nhiều hơn những vùng đất mới, để Tết năm sau tôi lại trở về với mái nhà thân yêu! Và đường về nhà mãi là con đường đẹp nhất…

“Đường về  nhà là vào tim ta

Dẫu nắng mưa gần xa

Thất bát vang danh

Nhà vẫn luôn chờ ta…”

Bài Viết: Ngọc Lan & Nguyễn An

Thiết kế: Bảo Vy

Trà

Mùi trà phả vào những câu chuyện cổ tích bà kể, thoang thoảng qua những lời mẹ ru, có khi là bóng lưng của ông...

Đọc thêm
Array

Đội truyền thông Super M 

Trực thuộc Hội Sinh viên trường Đại học Tài chính – Marketing

Website: anphamsuperm.io.vn

Facebook: fb.com/anphamsuperm

Email: supermteam@gmail.com 

Liên hệ

Mr. Thanh Toàn: thanhtoan.superm@gmail.com

(Chủ nhiệm)

 

Ms. Hồng Ngân: hngan.superm@gmail.com

(Phó Chủ nhiệm)