TẾT ĐỔI THAY, TẾT VẪN LÀ TẾT

Tết năm nay đến muộn, trong lòng tôi cũng có gì đó khác lạ, hình như là tôi chẳng còn mặn mà gì với Tết nữa rồi.

Tôi sao vậy ta, Tết nó vẫn là Tết cớ sao lòng tôi lại vang lên những thanh âm thật lạ kỳ…

Không khí những ngày cuối năm của tôi mang hương vị của sự bận rộn, tất bật. Tết chắc là khoảng thời gian hiếm hoi trong năm tôi dành nhiều thời gian để ở nhà như thế, hối hả cùng mẹ để chuẩn bị, dọn dẹp nhà đón Tết. Mẹ tôi kỹ tính lắm, mà mỗi độ Tết đến, độ kỹ của bà như nhân lên gấp bội, mẹ chuẩn bị kỹ đến từng li từng tí để cho gia đình một cái Tết trọn vẹn nhất. Đó là lý do mà chúng tôi tất bật cho đến đêm ba mươi Tết, và khi tắt bếp nồi thịt kho thì cũng vừa kịp nghe tiếng pháo hoa chào mừng năm mới.

Mọi người vẫn như thế, vẫn nô nức từng ngày để chào đón một năm mới sao cho đủ đầy nhất. Dù sao đi nữa, Tết vẫn là một truyền thống đặc biệt nhất với người dân Việt Nam, thời thế có đổi thay hiện đại đến như thế nào thì Tết vẫn là ngày mà chẳng ai chối từ được. Là dịp để tổng kết một năm và đón chờ những điều thật thuận lợi cho năm mới. Là dịp để sum họp và chỉ có Tết tôi mới được nghe những câu nói đặc biệt sau một năm đợi chờ.

“Con lau dọn tủ ghế cho mẹ nha.”

“Con muốn ăn món gì để mẹ nấu cho?” 

Tết của tôi giờ đây còn là “Con đã đặt được vé xe ăn Tết chưa?”, “Con có tìm được việc làm ở đâu chưa?”. Tôi đã lớn vậy rồi sao? Tết cũng đã hơi khác… hình như tôi nghĩ nhiều hơn rồi. Cái bồi hồi nao nức đợi từng giây từng phút để xem bắn pháo hoa đâu rồi, đợi để được ba mẹ cho đi chúc Tết ông bà cũng chẳng còn đâu. Hình như… tôi lớn thật rồi. Tôi mới đôi mươi thôi mà, nói đi cũng phải nói lại, hai mươi tuổi thì được xếp vào hàng nào ta, chẳng còn nhỏ bé gì để làm con nít nữa, nhưng cũng thật ‘trẻ trâu’ để xếp vào hàng người lớn. Tôi cũng chẳng rõ, nên Tết năm nay, tôi cứ mặc mình cho mọi người xung quanh quyết vậy… Nghe hơi bất lực nhưng tôi cũng chẳng biết làm gì nữa. 

Tôi vẫn còn thơ lắm, vẫn chưa muốn lớn đâu, nhưng hai mươi rồi, phải lớn mới được. Khoảnh khắc tôi biết bản thân không còn nhỏ nữa, có lẽ là lúc bọn con nít trong xóm buộc miệng gọi tôi là “chú”. Đây chắc là một trong những cú sốc đầu đời khi tôi tập làm người lớn. Vậy là Tết năm nay, tôi phải thay đổi suy nghĩ từ cách thắng trò cá ngựa sang làm thế nào để gia nhập “hội bàn đào”, đàm đạo cùng cha chú, chứ làm gì có “tuổi” để ngồi chung mâm chơi bắn bi hay banh đũa với đám nhỏ nữa. Mất công chúng nó chê cười. Ôi, Tết nhất tới nơi mà sao tôi lại ôm hàng tá suy nghĩ thế này. Sao vậy ta…Người ta vẫn hay nói “Sáu mươi năm cuộc đời”, nhưng theo tôi hai mươi lại chính là độ giữa của hành trình sống, sự giao chuyển giữa con nít và người lớn. Tuổi hai mươi nó cứ lưng lửng, con nít cũng không được, người lớn cũng chẳng xong. 

Hai mươi chẳng lớn nhưng lại vừa đủ những trải nghiệm để nhận ra bao điều. Là độ tuổi mà mỗi người chẳng dám dùng những thành tựu đã đạt được để tự cao tự đại nữa. Hai mươi va chạm nhiều hơn và đã đúc kết được bao bài học đắt giá để nhận ra bản thân đã trở nên nhỏ bé đến nhường nào. Bao nhiêu sự phô trương hay thể hiện bản thân cũng đã phai mờ dần nhường chỗ cho những trải nghiệm thật sự trên đường đời. Hai mươi là cột mốc quan trọng đòi hỏi ta phải phóng cho mình ngọn pháo hoa để soi chiếu những góc khuất của bản thân suốt chặng đường đã đi qua và nhìn nhận xem ta đã được những gì đã va vấp phải những thử thách to lớn ra làm sao và chuyển chúng thành những hành trang cho con đường dài phía trước 

Có chăng, tuổi hai mươi gắn cho chúng ta một sợi dây trói buộc của những trách nhiệm, trách nhiệm với gia đình và với chính bản thân mình, nghĩ nhiều hơn và dần bước vào hai tiếng cuộc đời. Quả là lớn hơn, trách nhiệm trên vai cũng tương đồng như thế, phải suy nghĩ nhiều hơn để thích nghi. Để rồi tôi chợt nhận ra: Tết năm nay thật khác… 

Hình như Tết đã thay đổi rồi… Dòng chảy thời gian vội vã dường như làm phai nhạt đi những giá trị truyền thống từ ngàn xưa, kỷ nguyên công nghệ được mở ra cũng là lúc những thứ cũ kỹ mờ nhoè đi để thay chỗ cho những điều hiện đại kể cả cách người ta ‘ăn’ Tết hay người ta vẫn thường than vãn với nhau rằng “Tết nay ‘nhạt’ lắm!”. Có lẽ, áp đặt của cuộc sống hiện đại và áp lực về ‘cơm áo gạo tiền’ mà nhiều người vẫn giữ trong lòng, không cho phép họ tận hưởng Tết một cách nhẹ nhàng và an yên như ngày xưa. Nhưng dù bao nhiêu thời đại có trôi qua, cách ‘ăn’ Tết có đổi thay thì tình yêu với Tết là chẳng thể lu mờ được. Tết vẫn vui, vẫn cái không khí tưng bừng náo nhiệt, những tiếng cười vui rôm rả mà cả năm mới bắt gặp được từ những gia đình vắng bóng người, vẫn cành mai cành đào, vẫn rực rỡ sắc đỏ của phong bao lì xì,… Đơn giản thôi nhưng nó chính là Tết. Tết vẫn là biết ơn, vẫn là niềm hạnh phúc đoàn viên bên những người thân yêu để đón chờ năm mới. Là dịp trao nhau những nụ cười, để rèn luyện một tư duy tích cực và mở lòng mình để nhận lại những điều tích cực nhất. 

Và dù là hai mươi hay sáu mươi, dù bạn có còn yêu Tết hay không, Tết vẫn sẽ là Tết. 

Dù bạn là ai, đang ăn Tết ở quê nhà, ở nơi xa hay chỉ là nơi tâm thức, tôi xin cầu chúc mọi người có một cái Tết an lành và một năm ấm no hạnh phúc.

Bài viết: Trọng Phúc

Thiết kế: Phương Nghi

 

Đàn nguyệt

ĐÀN NGUYỆT

“Trăng nhập vào dây cung nguyệt lạnh, Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần. Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm! Mỗi giọt rơi tàn...

Đọc thêm

Tuổi học trò

Nơi đó cho chúng ta những trải nghiệm về cuộc sống, về sự rực rỡ của tuổi trẻ. Để mỗi người khi lớn lên, trong...

Đọc thêm

Trà

Mùi trà phả vào những câu chuyện cổ tích bà kể, thoang thoảng qua những lời mẹ ru, có khi là bóng lưng của ông...

Đọc thêm
Áo dài

ÁO DÀI

Áo dài Việt Nam không chỉ là trang phục, mà là bản trường ca mềm mại của lịch sử và tâm hồn dân tộc.

Đọc thêm
Array

Đội truyền thông Super M 

Trực thuộc Hội Sinh viên trường Đại học Tài chính – Marketing

Website: anphamsuperm.com

Facebook: fb.com/anphamsuperm

Email: supermteam@gmail.com 

Liên hệ

Mr. Thanh Toàn: thanhtoan.superm@gmail.com

(Chủ nhiệm)

 

Ms. Hồng Ngân: hngan.superm@gmail.com

(Phó Chủ nhiệm)

WEUSEDTO

Giới thiệu chuyên mục Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit. Ut elit tellus, luctus nec ullamcorper mattis, pulvinar dapibus leo.

TỤI MÌNH NGÀY ĐÓ

Chiếc võng – Ban trưa nằm mát “chiu chiu”

Cánh diều chiều quê